Thu nhớ

nỗi nhớ hoá khói sương



    nàng là tiểu hoa tiên, chàng là phàm nhân ....hoa khi yêu thì không thay đổi ..phàm nhân thì có mấy ai trọn lời hứa, chàng không có lỗi, lỗi là phận đời đưa đẫy ...nàng đau lòng nhảy xuống tru tiên đài xóa đi năm trăm năm tu luyện , chàng yêu nàng nên đã nhảy theo ....hỏi thế nhân tình là cái thứ gì mà bao nhiêu câu chuyện, bao nhiêu đề tài viết về nó ...nhưng nỗi đau của mỗi câu chuyện điều rất riêng, và có cả trăm ngàn lý do ...rất chí lý .....ta chẳng có lấy một nỗi đau đúng nghĩa ....chỉ có một nỗi nhớ rất nhẹ, nhưng rất sâu ...hay có thể chỉ là một cơn gió, một làn mây ....anh đến ta vui ...anh đi ta nhớ ...có khi anh ngay trước mắt mà nỗi nhớ lòng ta đã tự nhiên dâng lên rất cao ...để rồi hoá thành sương khói , ngày của ta lại cứ nhẹ nhàng trôi ...chỉ bất chợt dừng lại khi nỗi nhớ kia bỗng nhiên hiện đến ..anh như bóng ma trong các câu chuyện ly kỳ ..vô hại nhưng tồn tại ...bao năm rồi anh vẫn điềm nhiên nơi đó , nỗi nhớ lòng ta lại cứ thích rơi ....

 
nỗi nhớ hoá khói sương
 
ta chẳng cầu một tình yêu của người nhân thế ...
nên chẳng tìm kiếm xa xôi ...!
ta chẳng cần anh trong cuộc đời ...
sao nỗi nhớ cứ thích tìm về cùng năm tháng

nhân sinh hữu hạn
kiếp người rồi cũng trôi ...!
trăm năm ta nhớ người ...!
hoá kiếp rồi còn nhớ nữa hay thôi ?

chỉ là chiếc lá thu rơi
chỉ là giọt mưa ngày hạ ...
sao ta lại vui ...?

này anh nhé ..! hãy điềm nhiên cùng năm tháng
để ta hỏi lòng nỗi nhớ có còn vương
ta muốn biết trăm năm ngắn ngủi
kết thúc kiếp người , nỗi nhớ hoá khói sương ?
 
2022/04/03

 

Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 21 tháng 4 năm 2022

Bình luận về Bài thơ "nỗi nhớ hoá khói sương"